Trang chủChạy bộEmma cCampbell: Không Gì Là Không Thể Chỉ Cần Bạn Cố Gắng

Emma cCampbell: Không Gì Là Không Thể Chỉ Cần Bạn Cố Gắng

Dalat Ultra Trail 202

Emma Campbell Anything Is Possible

Trong câu chuyện dưới đây, người phụ nữ với căn bệnh ung thư phát triển nhanh, nữ hoàng Insta dí dỏm Emma Campbell, với sức mạnh cơ thể kỳ lạ, giờ đây cô ấy đã trở thành một RUNNER.

Giải chạy Virgin Money 2020 London Marathon, là giải chạy marathon đầu tiên Emma tham gia.

THAY ĐỔI CỦA LỐI SỐNG

Tôi không phàn nàn. Tất cả chúng ta đều quay cuồng với đại dịch Covid -19, rất nhiều khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta đã thay đổi theo những cách mà chúng ta không bao giờ thể tưởng tượng ra được và việc tạm thời bỏ qua giấc mơ của bản thân cũng không phải là điều gì đó quá to tác. Việc tập luyện của tôi diễn ra rất tốt, tôi yêu nó, ngay cả trong những ngày tôi cảm thấy đau đớn nhất. Mỗi khi những từ ồ rất tình cờ thốt ra từ miệng của tôi, “yeah, tôi sắp tham gia một cuộc đua Marathon vào tháng 4”, tôi phải tự véo mình, hoặc là khóc, hoặc là cười, tùy thuộc vào nội tiết tố thuốc điều trị tác động đến tôi vào ngày đó.

Emma cCampbell

Như mọi người đều biết, tôi là một bệnh nhân ung thư, ở giai đoạn thứ tư. Tôi tự tạo cho mình một tư duy tích cực để chiến đấu với nó. Sau nhiều năm trầm cảm ở mức độ thấp, tê liệt sự lo lắng, chiến đấu với những suy nghĩ về một cái chết sớm, tôi đã đi được một chặng đường dài.

Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra rằng mình đã sống sót sau 10 năm. Khó tin, nhưng tôi phải thừa nhận điều đó, cơ thể của tôi đã trải qua khá nhiều, tâm lý của tôi cũng vậy.

Có vô số lợi ích của việc chạy bộ khiến tôi phải ngạc nhiên. Khi tôi vẫn còn quay cuồng với lần chẩn đoán thứ ba vào năm ngoái, chạy bộ không phải là cái mà tôi nghĩ nó sẽ nằm trong kế hoạch 2019 của bản thân. Hóa trị đã được lên kế hoạch và cuộc phẫu thuật lớn cũng đã được lên lịch, hy vọng có thể sống sót là mục tiêu duy nhất của tôi, nhưng nó đã bị dập tắt trước khi nó bắt đầu.

Trải nghiệm đầu tiên của tôi về hóa trị ung vú vào năm 2010 đã khiến tôi bị vùi dập và tan vỡ. Hóa trị cách đây 5 năm khi tôi tái phát lần đầu cũng có ảnh hưởng tương tự, tuyệt vọng, đau đớn. Tôi nhớ bác sĩ của tôi khuyến khích tôi tập thể dục trong suốt quá trình điều trị, nếu tôi có thể cười, tôi thật sự sẽ cười vào mặt ông ấy. Ông ấy điên à? Tập thể dục trong khi tiếp nhận hóa trị?

SỰ BẮT ĐẦU KHÓ KHĂN

Lần này thì sao? May mắn được tham khảo một loại hình điều trị ung thư mới, tôi cảm thấy bản thân nên kết hợp việc chữa trị và tập thể dục thể chất. Tôi đã từng băng qua đường bằng việc chạy bộ, nhưng đó không phải điều mà tôi yêu thích. Tôi ghét việc bắp đùi của mình bị đau nhức, tôi thích ăn những thanh chocolate to, vì vậy chạy bộ khiến tôi không cảm thấy vui vẻ, nó giống như một hình phạt hơn. Nhưng vì lợi ích của chạy bộ, tôi dần thỏa hiệp, và sau cùng, tôi đã mắc câu, tôi yêu việc chạy bộ.

“Hãy nhìn tôi đi!” tôi muốn hét lên khi mỗi khi tôi chạy bộ ở công viên, 3 lần, 4 lần, thậm chí là 5 lần mỗi tuần. “Tôi đang chạy! Yes, tôi đang bị ung thư vú lần thứ hai, điều đó không hay ho gì, nhưng hãy nhìn xem, TÔI ĐANG CHẠY BỘ!”

Emma cCampbell

Chân của tôi đang hoạt động, phổi của tôi cũng trở nên gấp gáp, trái tim của tôi đang đập, nào của tôi đang ù ù với endorphin và tôi cảm thấy rất tốt, và wow, tôi đang làm điều mà tôi đã từng ghét. Đi bộ trong 2 phút, chạy chậm 1 phút, rồi chạy 2 phút, sau đó đi bộ 1 phút, cứ như vậy, tôi đã hoàn thành 5K đầu tiên, sau đó là 7K, 10K.

Đó là một ngày tạo nên sự tác động to lớn đối với tôi. Tôi là một runner. Chỉ đơn giản là tôi đã chạy, không phải để nhanh hơn, cũng không phải vì nó đơn giản.

Tôi đang chuẩn bị cho cuộc đua, là một bệnh nhân ung thư, do đó tôi có mặt trong danh sách những người dễ bị chấn thương, tôi thật sự không nên ra khỏi nhà vào lúc này. Có lẽ bạn sẽ phán xét tôi khi tôi ra ngoài vận động vào buổi sáng sớm? Chạy bộ nhắc nhở cho tôi một điều rằng, cơ thể tôi khỏe mạnh, chân, phổi, tim và nụ cười của tôi không bị ung thư.

BẢN THÂN CHÚNG TA LÀ VÔ HẠN

Chạy đã đem đến cho tôi sự hy vọng, tôi tập trung, tôi quyết tâm. Chạy bộ khiến tôi biết được rằng bản thân tôi làm được nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Cứ chạy, cứ chạy, khiến tôi cảm thấy chỉ cần tôi cố gắng, điều gì cũng sẽ có kết quả tốt. Bản thân chúng ta là vô hạn. Do đó, miễn là có thể chạy, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì!

—–

Với những chia sẻ của Emma Campbell, một người phụ nữ bị ung thư vú hai lần và gần như là đã tuyệt vọng, cô ấy đã tìm thấy ánh sáng để tiếp tục kiên trì và chiến đấu, đó chính là chạy bộ. iRace.vn hy vọng, chúng ta, bản thân mỗi người hãy cố gắng, hãy kiên trì, đừng vì một tí trở ngại mà từ bỏ bản thân. Khả năng của bản thân là một thứ vô hạn, không có một định nghĩa nào hay một giới hạn nào có thể ràng buộc bạn, hãy tiếp tục kiên trì, tiếp tục giữ vững quyết tâm và ý chí để vượt qua bóng đen, tìm thấy ánh sáng.

Nguồn: womensrunning.co.uk

Dalat Ultra Trail 202

Có thể bạn thích

.
.